Bài viết mong góp chút niềm tin và nghị lực cho những ai đang kiếm tìm hạnh phúc, kiếm tìm chính mình với khát khao luôn cháy bỏng trong tim về một cuộc đời tự do tự tai, được sống là chính mình, được làm những điều mình thích, được từ chối những điều mình không thích… đơn giản vì chúng ta sinh ra trên cuộc đời này là để trải nghiệm và trao lại những trải nghiệm mà chúng ta có cho các con của mình, cho gia đình mình và những người xung quanh để ai cũng có thể có được một cuộc đời đáng sống nhất có thể.
# HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON (PHẦN 1)
ĐỂ THÀNH CÔNG HÃY SỐNG TRONG TƯỞNG TƯỢNG
ĐỂ YÊU ĐỜI HÃY YÊU CHÍNH BẢN THÂN MÌNH
Năm 2010 tôi kết hôn với mối tình đầu sau 10 năm yêu nhau. Trải qua rất nhiều sóng gió trong tình yêu cuối cùng 2 đứa cũng đến được với nhau sau sự cấm cản cật lực của hai bên gia đình.
Cứ ngỡ cái kết hôn nhân như một câu chuyện cổ tích đối với hai đứa nhưng lấy nhau về được hơn 1 năm mãi tôi không có tin vui đi khám bác sỹ kết luận tôi bị ĐA NANG BUỒNG TRỨNG.
Rồi những ngày tháng viện trạm bắt đầu. Không biết trong số các bạn có ai đã từng nếm cái cảnh xếp hàng từ 4h sáng trước cửa của dãy phòng khám 56 hay chưa? Còn tôi ngày hè cũng như ngày đông nhiều ngày trời, nhiều tháng trời trải qua cảnh đó.
Bác sỹ chỉ định tôi uống thuốc kích trứng, tạo vòng kinh và quan hệ tự nhiên thử xem nhưng thất bại. Rồi chỉ định tiếp tiêm thuốc kích trứng và bơm IUI…. Bơm 1-2 lần gì đó thất bại nên được chỉ định đi kiểm tra vòi trứng xem sao. Kết quả cả hai bên vòi trứng hẹp hạn chế gần như tắc, 1 là mổ thông vòi trứng, 2 là làm IVF
Thời gian chạy chữa con cái, áp lực, suy nghĩ đã lấy hết đi sức lực, nhựa sống từ tinh thần đến vật chất…. Bên cạnh đó khi chung sống, khi có những khó khăn ập đến thì dường như cũng thu hút đủ mọi rắc rối và mệt mỏi đến…
Bao nhiêu hoài bão ước mơ tuổi trẻ gác lại, cầm tấm bằng đại học với 2 thứ tiếng Anh, Trung trên tay nhưng tôi chẳng thể làm công việc mình thích… chỉ mong kiếm được đủ để có thể làm IVF nhưng Chồng thì lại cổ hủ và gia trưởng chẳng muốn cho tôi đi làm gì chỉ đơn gian vì “ghen”… Tôi đành mở 1 trung tâm ngoại ngữ ở nhà dạy học và xin dạy thêm ở 1 trường cấp 3 tư thục gần nhà… cứ cắm mặt kiếm tiền dạy từ 7h30 sáng ở trường đến 9h30 tối ở nhà… nhiều lúc mệt chẳng thiết gì.
Mọi thứ có lẽ cứ như thế mà trôi đi mặc dù cuộc sống còn nhiều trông gai phía trước, cho đến một ngày chị gái họ chồng tôi có việc nhờ tôi đi phiên dịch… buổi phiên dịch kết thúc muộn hơn so với dự kiến. Mặc dù bà chị chồng tôi có gọi điện xin phép và bảo chồng tôi đồng ý rồi nhưng cái máy của tôi vẫn nóng ran các cuộc gọi…. Chị gái họ chồng thấy tôi cứ léo nhéo điện thoại lại cầm cái điện thoại của tôi tắt phéng đi và bảo… kệ nó.. để đấy sau tao xử… giờ làm việc cho chị đã xong cùng ăn cơm rồi khác có người đưa về… khoảng 8h tối sau khi mọi việc gần xong xuôi cả nhà cũng vừa ăn vừa bàn nốt công việc (Lúc đó tôi phiên dịch tiếng Trung Quốc) thì đột nhiên chồng tôi đứng ngoài cửa mặt đỏ phừng phừng, tức giận, không một lời xông vào kéo lê tôi xềnh xệch và tát tôi mấy cái trước mặt rất đông người.
Có người không hiểu chuyện gì, xông vào cản và hô đánh chết mẹ cái thằng nhãi hỗn láo này đi, ở đâu mà xông vào đánh người thế… cãi nhau đi cãi nhau lại và mọi việc bắt đầu lắng dần khi mọi người biết đó là chồng của tôi… tôi bị chệch chân và chảy máu do chân bị kéo lê dưới đất… vừa đau đớn, vừa xấu hổ vì 5’ trước tôi còn là sự ngưỡng mộ của mọi người khi phiên dịch lưu loát và giúp họ giải quyết rất nhiều vấn đề về công nợ… 5’ sau tôi là một đứa bị chồng đánh thảm hại chỉ vì không về nhà sớm…
Tối đó tôi ở lại nhà chị gái họ mà không về vì sợ nếu về cãi nhau có khi lại chém giết nhau cũng nên… cuộc cãi vã chưa kết thúc ở đó… sáng sớm hôm sau chồng tôi phóng lên nhà bà chị và đèo tôi về nhà…
Về tới nhà tôi ngồi nói chuyện với Bố chồng, tôi nói với ông: Con cảm thấy chúng con không hợp nhau, cuộc sống có quá nhiều sự vất vả nhưng không có sự thấu hiểu, yêu thương, thông cảm, chăm sóc lẫn nhau nên con cũng cảm thấy mệt mỏi và xin phép Bố cho chúng con được chấm dứt cuộc hôn nhân này… tất nhiên cái quyết định trong lúc nóng giận thì chẳng ai cho phép cả…
trong khi tôi đang ngồi nói chuyện với bố chồng thì người chồng lừ lừ đi từ xa tới cầm cái kéo trên tay và cắt phăng 1 bên tóc của tôi với lý do rất đơn giản là “Ai cho phép mày cắt tóc ngắn mà mấy hôm trước mày vẫn cố tình đi cắt ”… ôi cái lý do nó mới nghiệt ngã làm sao cơ chứ… tôi như chết điếng và từ đó mọi thứ trong tim mình cũng chết theo……
Và khoảng hơn 1 năm sau đó cuộc hôn nhân kết thúc khi chúng tôi không tìm thấy điểm chung, không thấy có tiếng nói cùng nhau. Cả hai đều cảm thấy mệt mỏi và hơn thế nữa tôi thấy với tình trạng tâm lý bất ổn của cả hai đứa thì việc có con càng khó nên cả hai sau rất nhiều giằng co, tiếc nuối đều đồng ý gật đầu giải thoát cho nhau…
▸ ĐỌC TIẾP HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON P2