Những tháng ngày cô đơn…

# HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON (PHẦN 2)

Hai đứa chúng tôi bước ra khỏi toà và lòng tự nhủ vậy là cả hai đã được tự do. Cả hai đứa đều thống nhất không nói cho hai bên gia đình cho đến khi cầm được tờ trích lục trên tay.

1 tháng chờ trích lục từ toà án chúng tôi vẫn sống chung nhà nhưng không ngủ chung giường. Anh cũng có mấy lần hối hận và đề nghị hay chúng tôi quay lại nhưng tôi từ chối. Tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ nhỏ anh giúp tôi trở cái kệ sách và đống sách của tôi về nhà bố mẹ đẻ. Toàn bộ tài sản, căn nhà riêng là Bố mẹ anh đã bán đất để mua cho hai đứa ra có chỗ ở và làm ăn nên tôi cũng không mang theo bất cứ cái gì.

Chạy chữa con cái làm chúng tôi cũng vay nợ 1 ít nên chúng tôi chia đôi mỗi người trả 1 nửa, xe thì mỗi đứa lấy 1 cái…

Trước 1 tuần nhận được giấy trích lục tôi trở về nhà, nhìn bố mẹ mà đau thấu ruột gan. Đứa con gái mà bố mẹ nuôi bao năm ăn học, đỗ đạt nhất nhà giờ hai bàn tay trắng trở về ở cái tuổi 30. Tôi kìm nước mắt và nói với Bố mẹ cần thưa chuyện. Tôi kể qua mọi chuyện và chỉ nói vài ngày nữa Bố Mẹ cho con dọn về ở cùng nhé. Chắc cũng thấu hiểu nỗi khổ của con nên Bố Mẹ tôi chỉ gật đầu nhẹ 1 cái…

Sau 1 ngày trở về với Bố Mẹ dân làng hàng xóm bắt đầu biết chuyện, ai cũng ngỡ ngàng và bắt đầu xì xào bàn tán đủ mọi thứ chuyện. Khổ nhất vẫn là bậc sinh thành. Bố tôi uống rượu nhiều hơn, còn Mẹ thì chẳng tham gia bất kỳ hoạt động trong làng nào nữa từ hội phụ nữ đến hội đi chùa. Bà mệt mỏi với những lời bàn dân thiên hạ nói. Tôi thì cũng đã xác định nên cũng chẳng bận tâm lắm chỉ thương Bố Mẹ.

▸ ĐỌC TIẾP HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON P3

Cũng đã tính sẵn mọi thứ sau khi chia tay tôi sẽ làm lại như thế nào nhưng lý trí đôi khi chẳng thắng được con tim và những suy nghĩ mệt mỏi bên trong. Tôi rủ bà chị vốn chơi thân đi nhậu. Được cái bà này dân nhậu và dân ăn chơi chuyên nghiệp chỉ cần muốn nhậu cái là có hàng tá anh xếp hàng tiếp. Tôi cũng vô cùng ngạc nhiên vì toàn sếp to, công an xịn và thế quái nào có lần bà ấy gọi nhậu cả được với mấy anh quan toà từng xử ly hôn cho tôi. Ăn uống, hát hò triền miên, tôi tuần say ít nhất 3 lần nhưng lúc say là lúc tỉnh nhất và đau nhất rồi lại khóc lóc nhiều nhất. Cứ thế mà tôi thả mình mất 3 tháng. Mặc dù hay uống như vậy nhưng chưa 1 lần tôi để bố mẹ biết mình uống rượu và làm điều gì có lỗi với chính mình. Cứ uống xong, đi hát xả rượu rồi mới về. Có lần về lên phòng, tôi cầm theo cái chậu nhỏ vì biết chắc kiểu gì cũng ói. Tôi nôn mật xanh mật vàng vì rượu. Sợ thật, sao mọi người có thể uống được rượu nhỉ… rồi tôi nằm khóc… ô chả nhẽ tôi định thả trôi cái đời tôi một cách khốn nạn thế này ư, ô tôi định để cho bàn dân thiên hạ cười vào mặt mình mãi ư.. tôi tưởng tượng cái mặt đắc ý của thằng chồng cũ và bên nhà chồng cũ… tưởng nó thế nào chia tay mày xong sống như một con nát rượu…. Nghĩ cay sống mũi và tôi khóc như 1 đứa trẻ, cô đơn, lạc lõng trong chính căn phòng của mình..

Tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm và nộp đơn xin việc. Lúc đó có một dự án phi chính phủ dưới Quảng Ninh đang tìm phiên dịch, dịch thuật tài liệu nên tôi liều nộp đơn.. đi phỏng phấn tôi là đứa lớn tuổi nhất, mấy đứa còn lại toàn sinh viên mới ra trường… vì dự án tầm 6 tháng là hết việc nên cũng chỉ thu hút được những người tìm công việc tạm. Tôi trúng tuyển và thế là quyết định thay đổi cuộc đời từ đó…

Tôi lao vào làm việc với mong ước tiết kiệm được khoảng 300tr để làm thụ tinh ống nghiệm, nên làm được đồng nào thì ăn uống và tiết kiệm đồng đó. Phiên dịch dự án 6 tháng tôi cũng tiết kiệm được khoảng 80tr sau khi trừ chi phí. Nhưng giờ mà làm công ăn lương với mức lương giỏi lắm là 10-15tr/ tháng thì bao giờ mới có tiền làm thụ tinh nhể. Thế là nghĩ liều làm kinh doanh…. Tôi tìm địa điểm mở 1 quán bán hàng ăn nhanh gần trường học, và dự định buổi tối dạy thêm tiếp tiếng Anh. Làm như vậy chắc 1-2 năm là đủ tiền đi cấy á… người tính chẳng bằng trời tính.. thuê cái cửa hàng cũng đẹp, làm lại mặt bằng sắm sửa hết hơn 100tr, thiếu tôi vay thêm mẹ đẻ. Lúc đầu thuê cái chị chủ đon đả lắm, lại thấy thích là có thể dạy tiếng anh cho con chị ấy… tưởng chị chị em em là ok nên tôi cũng chủ quan mà không làm hợp đồng rõ ràng khi thuê, làm đâu được 3 tháng cũng bán được vì địa điểm đẹp và học sinh cũng đông thì bà chị giở trò và nói không cho tôi thuê nữa vì bên trong c làm spa, mùi thức ăn ảnh hưởng đến cv của chị. Bố khỉ… đúng là đời chẳng tin ai được… cay quá vì bắn cửa hàng toàn bằng kính giờ dỡ ra thì lắp vào đâu và làm cái khỉ gì được… chị đề nghị thanh lý lại cho c ép giá lỗ 60%… một tôi dỡ, hai thanh lý… chả nhẽ đập mẹ đi chứ cần gì vài đồng bạc của bà ấy nhưng như vậy cũng chả giúp mình khá lên được… tôi chấp nhận thua cuộc…

Tôi cầm số tiền thanh lý trả lại cho Mẹ và thế là lại tay trắng ở cái tuổi 31

Tôi nghĩ mình thật thà, làm ăn kinh doanh lại không có kinh nghiệm, không biết tính toán tốt nên dễ bị lừa và thua thiệt, thế nên tôi quyết định nộp đơn xin vào cty gần nhà làm với mức lương cũng tầm 12tr/ tháng. Mà xin vào đó cũng không phải dễ, nhất là mình cũng lớn tuổi… có khoảng 65 thí sinh dự thi, 38 người lọt vào vòng trong và 12 người lọt vào vòng phỏng vấn trong đó có tôi. May mắn và lợi thế hơn mọi người là tôi có hai thứ tiếng Anh và Trung nên tôi được nhận …

Lại làm lại từ đầu với mong ước được làm mẹ, tôi ngày đi làm công ty, tối về dạy thêm… thời gian cứ thế trôi, tôi đóng mình trước mọi lời mai mối, giới thiệu và các cuộc hẹn hò vì thực sự trái tim đã chết và vẫn còn tổn thương ghê ghớm nên chẳng muốn gắn bó với ai… làm được bao nhiêu tiết kiệm đồng đấy và có ý định xin tinh trùng để cấy phôi… mà xin ai được nhể.. nhiều người bạn biết ý định của tôi thường trêu để anh cho, hay để tao cho cho… ok kiếm tiền đã rồi tính lúc tao cần không có đứa nào dám cho thì đợi đấy….

3 năm chia tay cuộc hôn nhân đầu, với bao nỗi cô đơn bủa vây và mọi thứ cũng cứ thế trôi. Anh bạn chồng cũ của tôi thì đã lấy vợ ngay 1 năm sau đó và sinh được 1 cậu con trai đầu… tôi thì vẫn chưa có đủ tiền để được làm mẹ như mong ước nhưng không vì thế mà chán nản và mệt mỏi bởi tôi vẫn có một niềm tin vào cuộc sống khi mình sống hết mình tích cực và lạc quan…

Tôi hay nói chuyện và tâm sự với 1 cậu nhỏ hơn mình 1 tuổi nhưng cũng chỉ nhắn tin qua lại, cậu này khá thật thà, tốt tính và chịu khó làm ăn.. bố cậu mất sớm từ đó cậu cũng bươn trải cuộc đời nay đây mai đó… tôi gặp cậu ở tại một công ty tôi làm phiên dịch tạm thời cho họ đâu có 2 tháng…. Nhân viên ngồi ăn cơm cùng thì cũng chỉ nói chuyện vài câu.. cậu muốn học tiếng Trung để có thể tự sang Trung Quốc buôn xe.. chà..trí cũng lớn đấy… nhưng hẹn học vậy mà tôi thấy cậu cũng bận và đi suốt nên cũng tạm gác lại việc học.. bẵng đi một khoảng thời gian dài không nói chuyện cho đến một ngày tôi đăng cái ảnh tay đang truyền nước và thả thõng 1 status “Mệt mỏi”. Cậu comment “Ăn gì chưa, mệt thế nào”. Tôi đùa lại 1 câu “ Chưa ăn gì, mà cũng chả thiết ăn. Giờ mà có ai mua cho bát phở bò thì sướng nhỉ?”. Cậu bảo tôi “ cho địa chỉ nhà đi, em phóng đi mua cho bát phở”. “ Thật á, cậu cách nhà tôi khoảng 50 km đấy. Mua sang được đến nơi thì 12h đêm à.

’Cậu trả lời buông thõng 1 câu “ Kệ. 12h thì 12 h. Không ăn lấy gì mà sống. Chờ đấy!”

Tôi cứ nghĩ cậu đùa, nhưng tầm 11h30 tối tôi nghe thấy cái tiếng xe máy 67 cậu hay đi làm lần trước. Tiếng cái xe ấy đi đến đâu thì vang trời nổ xóm tới đó. Một lúc sau chuông điện thoại của tôi reo “Nhà ở đoạn nào thế? Ra cổng lấy phở ăn đi”. Thật hay đùa vậy trời… tôi xuống nhà ra mở cổng. Cậu ta đứng đậu cái xe ở đó, trời thì tối lòm lòm. Nhìn thấy tôi cậu cầm tô phở đưa cho và nói “Này ăn đi cho khoẻ, em về đây”. Chưa kịp nói câu gì thì đã thấy cái xe máy phóng đi để lại mùi khói xăng nồng nặc..

Những ngày sau đó, cậu cũng bận và tôi cũng bận nên cũng không liên lạc với nhau nhiều.. một vài lần sau cậu có sang nhà tôi nhưng thường sang rất muộn. Có lần sang đưa cho cân hoa quả rồi về, có lần sang ngối nói chuyện phiếm mấy câu trước cổng rồi về… tôi nhiều lúc nghĩ ô hay cái thằng này nó có bị hâm hâm không ấy nhỉ nhưng mà lại thấy quý vì tìm đâu thấy chàng khờ nào ở cái xã hội này nữa nhỉ nhất là cả hai cũng đã ngoài 30…

Thì ra hắn cũng từng bị tổn thương sâu sắc trong tình cảm, mà hắn cũng biết tôi từng tổn thương nhiều nên cả hai đều ngại mở lòng và đều sợ bắt đầu một cái gì đó mới…

Nếu các bạn cần trao đổi trực tiếp với Hiền và

TƯ VẤN MIỄN PHÍ

Chúc các bạn sớm sở hữu một cơ thể khỏe mạnh với body thon gọn nhé!

0969.184.884

các chuyên gia thì hãy liên hệ qua số điện thoại: