Bước tiếp…
# HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON (PHẦN 3)
Cậu ấy mời tôi xuống chỗ cậu đang ở chơi, tôi đùa : xuống cậu nấu cơm cho tôi ăn nhé. Khu vực cậu ấy ở cách nhà tôi 50km, tôi bắt 2 chuyến xe bus mới tới chỗ cậu hẹn tôi đứng chờ.. đang ngơ ngác tôi thấy cậu lái 1 con xe bán tải màu đỏ, mở kính xuống gọi “Lên xe đi”. Hừm.. Oách phết nhờ có xe đẹp đón mình cơ đấy. Cậu chả nói gì chỉ cười…
Nơi cậu ở là một khu đô thị khá đẹp, cậu nói công ty thuê căn hộ cho anh, có mỗi anh ở nên hơi lôi thôi. Tôi ngườm 1 cái… đổi xưng hô nhanh phết nhờ.. cậu chỉ tủm tìm cười.
Bước vào căn phòng đã có sẵn mâm cơm đợi, toàn món luộc là luộc.. chà .. giữ lời và khéo tay phết .. tôi và cậu ngồi xuống ăn cơm.. tôi đùa cậu khéo hơn tôi vì từ bé đến lớn chả biết nấu cơm bao giờ. Cậu đùa: Sau này lấy nhau về đi ăn hàng hoặc anh nấu cho. Xì…(lúc tán miệng thằng nào cũng ngọt cả.. tôi nghĩ thầm..)
▸ ĐỌC TIẾP HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON P4
Cũng lâu lắm tôi mới có lại cái cảm giác ăn cơm chỉ có hai người, lại ở nhà riêng, có chút ngượng ngùng và bối rối.. ăn xong, tôi và cậu ngồi nói chuyện 1 lúc rồi tôi bảo cậu đưa tôi về, nhưng cậu lại lấy lý do “Hôm nay anh lái xe nhiều mệt quá, ở tạm đây chơi hôm… mai đưa về “. Tôi lắc đầu và nhất quyết đòi về nhưng cậu thì lỳ ra giả vờ không nghe tiếng. Giằng co mãi không được tôi bảo ra bắt xe buýt về, nhưng có biết bến xe ở chỗ quái nào đâu mà đi. Lúc đi vào thấy khu chung cư này khá rộng, đi ngoằn nghèo qua mấy cái cổng bảo vệ, rồi chui xuống cái hầm, giờ muốn ra cũng chả biết chỗ nào mà ra… hừm.. cậu định đùa tôi hả.. được .. ở thì ở chứ tôi sợ quái gì.
Đang thần người, loay hoay đứng ngoài cửa. Từ phía sau cậu ôm nhẹ lấy tôi một cái rồi thì thầm bảo: Mai anh sang xin phép Bố Mẹ cưới em nhé.. gì.. tôi theo phản xạ lấy cái khuỷu tay thục mạnh một cái vào ria sườn, cậu ta đau điếng, ôm bụng ngồi sụp xuống đất. Khiếp … em làm gì mà đánh anh đau thế.. tôi tức tối hét… cậu đừng có mà sàm sỡ.. giở trò nhé…
Đứng dậy, cho mượn tạm bộ quần áo ngủ đây. Cậu ta đắc ý tủm tỉm cười… Tôi vào phòng thay quần áo và đóng sập cửa phòng, khoá lại.. cậu ta ở ngoài đập đập cánh cửa gọi , cho anh vào lấy quần áo tắm bla..bla. (Còn lâu mới lừa được chị nhé em)
Tối đó cậu ta ngủ ghế sofa phòng khách, tôi thì ngon lành bật điều hoà, đắp chăn ngủ mạch đến sáng.. đêm cậu ta gõ cửa mấy lần kêu cứu bảo ngủ ngoài nhiều muỗi với nóng quá không ngủ được.. tôi thì giả vờ như đã ngủ say và không lên tiếng…
Sáng hôm sau dậy thì đã thấy cậu đi làm, trên bàn để cái bánh mỳ và hộp sữa.. thấy điện thoại có tin nhắn: em ở nhà chờ anh bận chút việc xử lý xong thì sẽ đưa em về… hừm….Nửa buổi trên đường đưa tôi về cậu cười bảo tối qua anh không ngủ được tý nào vì nóng và muỗi cắn.. em ác và cứng thật đấy… (Tôi là ai chứ.. mấy cái trò trẻ ranh mà qua được mắt tôi á.. còn lâu nhá.
Rồi một ngày cậu rủ tôi đi chơi, ờ… ngày nghỉ ở nhà cũng chán.. đi chơi cho hết ngày cũng được… cậu qua nhà đón, nhưng đứng từ xa chứ không vào nhà. Thế nào hôm đấy tôi lại chọn một cái váy đẹp đẹp cũng hơi ngắn tý đi chơi… Tôi chả biết cậu định đưa mình đi đâu. Đi được đoạn xa tôi thấy cậu nhấc máy gọi điện “Mẹ ơi, nấu cơm con về ăn cơm nhé,, nấu thêm một suất nữa giúp con vì con có bạn về cùng”… Ố ồ cái gì thế cu em.. Tôi quay sang và bảo cậu không định đưa tôi về nhà đấy chứ.. cậu ta cười bảo lâu rồi anh chưa về nhà ăn cơm với mẹ. Mẹ anh hiền lắm, em yên tâm ( anh… anh ..anh.. xưng ngọt ghê nhể).
Nhà cậu là một cái nhà cấp 4 hơi cũ, lúc hai đứa về tới nhà mẹ cậu đang quét sân. Bà là người phụ nữ khá trẻ mới gần 50, đẹp và hiền lành. Nhìn thấy chúng tôi bà cười bảo về ăn cơm, mẹ thịt con gà xong xuôi hết rồi. Đợi tý có Cậu con xuống ăn cơm nữa .. ối giời… gì thế.
Tôi ngại ngùng chỉ nói “vâng” nhẹ một tiếng, e thẹn giống như kiểu mới về nhà chồng thật ấy…
Lúc ăn cơm mọi người chỉ hỏi qua qua tôi sống ở đâu và đang làm gì.. chắc mọi người không muốn hỏi nhiều để tôi tập trung ăn.. váy mặc thì hơi ngắn ngồi ăn cơm đã ngại, ngồi rửa bát ở cái giếng còn ngại hơn..thằng chết tiệt.. hận không chịu được ( trong lòng tôi tức lắm.. rồi biết tay tôi).
Rửa bát xong tôi vào bàn ngồi uống nước, Mẹ cậu khéo léo đi ra ngoài, cậu ta thì mê mẩn với đàn gà trọi ngoài vườn, chỉ còn tôi và Cậu ruột ngồi uống nước.. đột nhiên Cậu hỏi tôi rất nhiều câu hỏi khá riêng tư như cháu đang làm ở đâu, nhà có mấy anh em, cháu độc thân à hay từng ly hôn? Ly hôn xong có đứa con chung nào không?.. sao ly hôn lâu thế mà chưa đi bước nữa vì cháu còn trẻ và cũng xinh đẹp mà… tôi cũng không ngần ngại trả lời thật các câu hỏi và hơi nhấn mạnh phần tôi khó có con nên không có ý định đi thêm bước nữa…
Lúc trên đường về cậu ta hỏi hôm nay về nhà cậu có ngại không, mọi người hỏi gì tôi thế… tôi trả lời Cậu cậu hỏi sao tôi chưa lấy chồng tiếp thì tôi nói do khó có con nên không muốn lấy chồng tiếp… cậu ta không nói gì chỉ bảo “Sao phải trả lời thật làm gì, việc mình mình làm, cái gì cần nói thì nói, không cần nói thì thôi chứ”.. Tôi không có thói quen nói dối người khác và bản thân tôi cũng xác định vậy nên cũng thấy không vấn đề gì với những câu hỏi đó cả.
Một tay lái xe, một tay kia cậu đột nhiên với lấy tay tôi cầm chặt và nói: Chúng mình kết hôn đi, dù sao thì hai người lo vẫn hơn một người. Sau này sướng khổ có anh và em cùng lo… úi … giật mình… tim tôi đập thình thịch… cũng thừa nhận là tôi cũng có chút tình cảm với cậu .. ơ nhưng mà đang cho cậu ta trong kế hoạch.. xin tinh trùng thôi á chứ không xác định cưới… vì sợ khổ lây.. cái nắm tay và câu nói của cậu làm tôi thổn thức và suy nghĩ suốt những ngày sau đó…
Sự chân thành của cậu cuối cùng cũng tán đổ trái tim tôi, tôi đồng ý cùng cậu kết hôn và sắp xếp hai gia đình ra mắt. Bố mẹ tôi cũng mừng vì cuối cùng tôi cũng có nơi có trốn, có bến đỗ của đời mình. Đời đàn bà dù giỏi dang xinh đẹp, mạnh mẽ thế nào thì vẫn cần 1 bờ vai để dựa…
Chúng tôi có chuyến đi trăng mật ở Nha Trang khá hạnh phúc và vui vẻ.. Gia đình cậu ấy cũng đôi chút lo lắng về vấn đề tôi khó có em bé nhưng thấy con trai mãi cũng mới chịu lấy vợ nên mọi người cũng không cản.
Lấy nhau được tầm 3 tháng thì chúng tôi nghiêm túc ngồi nói chuyện về kế hoạch sinh con. Không biết cậu có mường tượng ra cái cảnh viện trạm liên tục nó vất vả thế nào và tốn kém ra làm sao không. Còn tôi thì quá quen thuộc và biết rằng đây không phải là con đường dễ đi, với những lo lắng về kết quả, tiền bạc và thời gian nữa. Tôi ngồi nói hết với chồng về các bước cần làm như thế nào, anh cần kiểm tra tinh trùng ra sao (Tôi đã bị vấp 1 lần ở người chồng trước khi cầm cái chỉ định kiểm tra tinh trùng trên tay thì vứt phăng trước mặt nói: Tao có việc gì đéo đâu mà phải kiểm tra.. cái ném đó cũng làm tôi tủi và khóc trong nhiều ngày). Nên lần này thà tôi nói hết những gì cần chuẩn bị, những khó khăn và lo lắng của tôi còn hơn vì với tôi thì chỉ có đi bệnh viện can thiệp, xác định có con tự nhiên là điều không thể…
Thấy tôi cứ rào trước đón sau, nói đi nói lại một vấn đề thì cậu quát “Bảo làm thì làm mà sao em cứ nói lắm thế nhì..” Chắc cậu cũng đoán được nỗi sợ trong lòng tôi đang có. Cậu nhìn tôi và nói: lúc nào cần đưa đi thì bảo trước để sắp xếp công việc, về kinh phí thì cứ làm đi chứ không phải lo gì cả…
Tôi đến bệnh viện Phụ sản Tw và tìm gặp bác sỹ Hồ Sỹ Hùng qua một người bạn giới thiệu. Tôi gọi điện hẹn gặp anh tại bệnh viện. Anh khá nhẹ nhàng và hiền từ. Nghe những chia sẻ và tình trạng của tôi thì anh khuyên tôi nên làm IUI trước… chồng tôi thì tinh trùng bình thường , còn tôi thì đa nang thể khá nặng… Lần IUI đầu tiên tôi đậu nhưng chưa được 1 tháng dù dùng thuốc nội tiết tôi vẫn bị đau bụng, rồi ra máu nhiều.. kết quả cái thai không chịu được mà tự đẩy ra… nghỉ ngơi 1-2 tháng sau đó thì tôi đi bơm tiếp… lần này cũng đậu, xét nghiệm beta tăng nhưng đến ngày siêu âm thì siêu âm mãi không thấy túi thai trong tử cung.. nghi là chửa ngoài nên tôi được chỉ định nhập viện theo dõi… 2 ngày nằm viện bụng tôi đau quặn theo từng cơn.. bác sỹ chỉ định dùng máy thăm dò vì khả năng cao là tôi chửa ngoài…
Tôi được đẩy vào phòng phẫu thuật, ngước nhìn cái đèn sáng trên trần tôi có chút lo sợ, rồi bác sỹ tiêm cho tôi 1 mũi thuốc gây mê, sau đó tôi không biết điều gì xảy ra với mình nữa..
Đang nằm có người tát tát nhẹ vào má tôi gọi, tỉnh chưa.. tôi gật gật cái đầu. Người kia hỏi tên gì.. tôi trả lời trong tiềm thức tên Hiền… cái gì Hiền.. Trần Thị Hiền. Người kia thống báo: giờ chúng tôi đẩy chị lên trên phòng để gặp người nhà chăm sóc nhé. Tôi gật gật cái đầu.. họ dí vào tay tôi chai nước đang truyền và bảo ôm lấy.. theo quán tính thì tôi cũng cứ ôm khư khư lấy chứ cũng không định hình được nó là cái gì cả.
Hình như là đã lên đến phòng, một người lay lay tôi và yêu cầu tôi tự nhấc mông, đặt 1 chân xuống giường trước.. rồi.. rồi.. đúng rồi… từ .. từ. Và họ đỡ tôi nằm xuống giường bệnh và gọi : người nhà chị Trần Thị Hiền vào chăm chị nhé. Ca mổ thành công, xong rồi.
Tỉnh dậy với cái ống xông tiểu trên người, tôi vẫn mê man, chỉ nghe mang máng cho bạn ấy ăn cháo loãng đi. Anh ngồi bên cạnh đút cho tôi từng thìa cháo, đến khi hồi hẳn tôi mới biết mình vừa trải qua cuộc phẫu thuật và phải cắt đi một bên vòi trứng trái do thai làm tổ ở đó… vừa đau đớn vừa buồn. Nước mắt tôi cứ thế chảy còn anh thì ngồi bên cạnh vừa lau nước mắt cho tôi, vừa bảo… thôi … thua keo này thì mình bày keo khác…
Và quá trình gian khó tìm con bây giờ mới thực sự bắt đầu… ( Hẹn mọi người P4 nhé)