Biến cố đến xảy đến….
# HÀNH TRÌNH KIẾM TÌM CON YÊU (P4)
▸ ĐỌC TIẾP HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON P5
Sau lần mổ chửa ngoài, tinh thần tôi cũng có một chút suy sụp, cơ thể cũng mệt mỏi hơn. Tôi được chỉ định nghỉ ngơi tầm 3 tháng sau sẽ làm IVF.
Những tháng ngày IVF quả thực là gian nan cho các chị em phụ nữ. Tôi làm từ tạo vòng kinh cho đến kích trứng. Những ngày kích trứng tôi phải tự tiêm các mũi kích trứng dưới da bụng. Mỗi một mũi tiêm là một vết tím bầm quanh rốn.. Tôi phải tiêm đến mũi thứ 11 thì trứng mới to và đủ để chọc.
Ngày chọc trứng tôi sẽ phải nhịn ăn, nhịn uống trước khi làm thủ thuật. Chồng sẽ được yêu cầu lấy tinh trùng cho vào 1 cốc sạch, chờ có trứng là cho tạo phôi luôn..
Tôi là đứa chọc trứng thứ 12 trong số 24 người chọc trứng hôm đó. Lần lượt mọi người được thông báo số trứng chọc được còn tôi thì mãi không thấy… một lúc sau chị y tá ra gọi tên tôi và đến bên giường chị thông báo: trứng của em chưa có kết quả, em chờ nhé… sao mọi người có hết kết quả rồi mà tôi chưa có … tôi có chút lo lắng vì nghĩ chắc có gì bất thường. Tôi bắt máy gọi cho Bác sỹ Hùng hỏi xem trứng của tôi thế nào thì bên kia đầu dây bác nói: trứng của em có khả năng bị vôi hoá.. em chờ nhé mọi người đang cố gắng kiểm tra và bóc tách… ôi… tôi như chết lặng… nước mắt cứ thế đầm đìa và mặt tôi tối sầm lại… chân tay lạnh toát. Mọi người gọi Y tá vì thấy tôi không ổn… các ý ta sơ cứu, đắp thêm chăn và khi tôi ổn thì Bác sỹ cho truyền nước.
Một chị y tá ra động viên tôi phải hết sức bình tình, mới là đang nghi ngờ chưa có kết luận gì cả.. và tôi nằm đến khoảng 1h chiều thì được cho về mà chưa biết kết quả.
May quá, tôi thở phào nhẹ nhõm và chờ kết quả thông báo phôi thai thì tôi được 12 phôi và được hẹn hôm sau nhịn ăn để ra làm thủ tục chuyển phôi… nhưng đến ngày chuyển phôi kiểm tra thì tôi bị quá kích buồng trứng và không thể đặt phôi tươi được. Tôi đành phải trữ đông cả 12 phôi và hẹn tháng sau mới đặt được..
Trong giai đoạn 1 tháng này tôi cố gắng ăn uống, tập luyện tinh thần thoải mái để có môi trường đặt phôi tốt nhất…
Ngày đặt phôi cũng đến… nó trôi qua nhẹ nhàng và bình an. Tôi được dặn từ kinh nghiệm của người đi trước là về nằm im giữ gìn, nếu trong 3 ngày mà thấy nhói nhói bụng như kiến cắn thì chắc chắn là có… các hiện tượng đó tôi có cả… bác sỹ dặn ngày thứ 12 thì thử que hoặc thử máu. Tôi xót ruột nên ngày thứ 8 đã thử que kết quả hai vạch mờ mờ… ôi thế là có và đậu rồi…
Ngày 28 sau chuyển phôi tôi được chỉ định đi siêu âm thì đã thấy có túi thai.. chờ 6-7 tuần kiểm tra lại tim thai nữa là ổn.. hai vợ chồng chưa mừng được bao lâu thì đến tuần thứ 5 tôi bị ra máu… lại tay xách nách mang đưa nhau đi viện. Tôi nằm ở viện truyền giảm co và tiêm nội tiết mất 2 tuần.. cái thai đã có tim thai và dần ổn.. tôi xin công ty cho nghỉ không lương 3 tháng đầu dưỡng thai ổn rồi đi làm lại….
3 tháng đầu cam go cũng trôi qua, tôi thăm khám bác sỹ và hỏi xem có đi làm lại được không vì tôi làm văn phòng nên cũng không đi lại nhiều. Bác sỹ bảo ổn có thể đi làm được.
Tôi chuyển về nhà Mẹ đẻ ở để tiện đi lại đi làm, thuê hẳn 1 xe taxi đưa đi đón về 3tr/ tháng. Cẩn thận giữ gìn từng tý một.
Anh thi thoảng mua hoa quả và đồ ăn sang thăm hai mẹ con và ngủ lại một đêm hôm sau lại đi làm… mọi việc cứ êm đềm trôi qua và tôi cũng bước sang tuần thứ 23 của thai kỳ..
Hôm đó anh qua nhà bố mẹ tôi và chào tạm biệt hai mẹ con vì phải đi công tác bên Trung Quốc mất 1 tuần. Cũng an tâm là ở nhà đã có ông bà ngoại chăm sóc và tôi vẫn khoẻ mạnh bình thường… 2 ngày hôm sau anh đi công tác tôi thấy mình có cơn co bất thường, lúc đó cũng 5h chiều … tôi ra phòng khám gần nhà siêu âm thì bác sỹ kêu bình thường về nghỉ ngơi, đi lại ít là được.
Chị dâu tôi bị giữ lại ở dưới và chỉ có mình tôi lên trên đó. Lên đến nơi bác sĩ kiểm tra lại và nói tình hình cho tôi là cái thai nhỏ quá tỷ lệ sống là rất thấp và chắc chắn không giữ được.. các bác sỹ đang để theo dõi nếu em đẻ được tự nhiên thì tốt không thì sẽ phải mổ.. mọi người hỏi tôi có chồng hay người nhà đi cùng không? Tôi nói có chị dâu đi cùng nhưng bác sỹ nói chị dâu thì không thể ký giấy cam kết được chỉ có cách gọi chồng hay người nhà đến.
Chồng tôi lúc này cách tôi mấy nghìn cây số, mẹ chồng tôi cách tôi 80 cây số và bố mẹ đẻ tôi cũng vậy. Bác sỹ kêu gọi bố mẹ đẻ hoặc mẹ chồng xuống.
Tầm 10h30 tôi ra máu và có cơn co. Lúc này cũng không có người nhà nào lên được với tôi. Tôi có gọi Bác sỹ cho chị Dâu tôi lên nhưng không được vì không phải giờ người nhà thăm, có gì ở đây đã có bác sỹ… đến lúc tôi lên cơn đau đẻ các y tá mới cuống cuồng hỏi người nhà đâu để ký giấy. Tôi nói chưa ai xuống kịp cả… một chị y tá cầm tờ giấy và cái bút bảo tôi tự ký vào biên bản chịu trách nhiệm cho chính cuộc đời mình…
Tôi cố gắng liên lạc với chồng qua zalo mãi không được, cố gắng liên lạc với người đi cùng thì mãi gần tới lúc tôi chuẩn bị được đưa vào phòng đẻ mới gặp được chồng.. tôi khóc nấc trong điện thoại mà mãi không nói được gì.. bên kia đầu dây anh cứ hỏi: em sao thế… em làm sao nói anh nghe xem nào… tôi phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh và nói… Em không giữ được con rồi anh ạ, em xin lỗi.. chồng tôi nói trong điện thoại… bình tĩnh.. em bình tĩnh lại… đằng nào cũng xảy ra cơ sự này rồi.. còn người thì còn làm lại được.. em cứ yên tâm đừng suy nghĩ gì…
Tôi lên cơn co nhiều và chảy máu nhiều, bác sỹ đưa tôi vào phòng đẻ, áp máy đo và chờ tôi lên cơn để đẻ tự nhiên… tôi thì thào với bác sỹ đỡ và chị Y tá đứng cạnh đó… Nếu con em ra cho em nhìn mặt nó một lần nhé chị… tôi cũng trải qua cơn đau đẻ đến thấu xương… lúc em bé ra đời không có tiếng khóc.. chị Y tá ẵm nó cho lên cân và báo là được 500g và cho vào lồng kính ngay vì nó vẫn còn thở…. Còn tôi thì cũng không được nhìn thấy nó một lần…
Sau cuộc vượt cạn… tôi được vệ sinh và đưa về phòng nằm… lúc này tôi vẫn không có ai bên cạnh… tôi cứ khóc… khóc như chưa bao giờ được khóc và thui thủi nằm một mình. Cô lau dọn phòng đi qua mắng: thôi đừng có khóc.. sau hậu sản thì khổ… tôi gọi điện cho c Dâu báo tôi sinh rồi, còn chị dâu thì cố gắng nhưng bằng cách nào cũng không xin lên được…. Tôi nằm ở đó một mình trong cái bệnh viện lãnh lẽo, không một miếng nước, không một hớp cháo… không một người bên cạnh…
Mãi đến 15h30 cô em chồng tôi vào mang theo ít cháo và bón cho tôi ít nước… tôi gần như đói lả và kiệt quệ nên chẳng muốn nói câu gì… nhuốt được miếng cháo đến đâu nước mắt tôi chảy đến đó…
Với những người đa nang buồng trứng thì rất dễ xảy ra vấn đề quá kích buồng trứng, tức là bụng lúc nào cũng chướng và đau tức.. nên tôi phải uống nước Oresol liên tục để không bị quá kích..
Tôi hỏi khi nào biết được kết quả thì y tá nói có thể 4h chiều hoặc mai. Có gì bệnh viện sẽ gọi điện thông báo.
Tôi khóc suốt từ lúc bước ra khỏi viện cho đến về nhà. Thấy tôi khóc anh cũng xót ruột những cũng chỉ biết động viên là đừng lo lắng quá…
Ngày hôm sau tôi có cuộc gọi thông báo là chọc được 17 trứng và kết quả phôi thì đợi mai mới có…
Tôi tính ngày mai xin nghỉ làm mấy hôm nếu thấy không ổn, thì khoảng 5h sáng hôm sau tôi có cơn co nhiều. Tôi gọi điện cho bác sỹ Hùng thì anh hướng dẫn tôi uống luôn 4 viên giảm co và ra viện khám ngay xem sao…
Trên đường từ nhà ra viện tôi thấy có các cơn đau bất thường, lúc đau giữ dội, lúc bình thường và thấy quần tôi có ướt một chút nước… lúc đó tôi đi cùng chị dâu vì nhà cũng có mỗi chị là đưa đi được.
Vào đến phòng cấp cứu bệnh viện tôi được cho lên bàn khám. Bác sỹ trực cấp cứu sau khi khám cho tôi thì lắc đầu… thõng ối rồi.. trường hợp này chắc để cho ra tự nhiên… tôi nghe như sấm đánh bên tai… tôi lấy điện thoại gọi cho Bác sỹ Hùng kể tình hình thì anh bảo nếu thõng ối rồi thì không làm gì được em ạ. Em cứ để các bác sỹ ở đó xử lý.. tôi nằm ở phòng cấp cứu từ 7h đến 9h30 thì được đẩy lên khoa đẻ sau khi mọi thủ tục được làm xong.
Tôi nhấc máy gọi mẹ chồng. Đầu bên kia mẹ chồng nghe máy và hỏi: vẫn khoẻ chứ con, gọi mẹ có việc gì không? Tôi nghẹn ứ ở cổ họng, muốn nói mà không nói được, một lúc sau tôi mới vừa khóc vừa thổn thển: Mẹ ơi, con xin lỗi vì không giữ được cháu cho mẹ. Con đang nằm ở viện sản và chờ em bé ra vì con bị thõng ối rồi mẹ ạ… Mẹ chồng tôi đầu dây bên kia cũng không nói được gì, một lúc sau mới nói tôi bình tĩnh, để Mẹ nhờ các Bác, các Cậu đưa xuống…
Bác sỹ gọi em chồng tôi ra, thông báo đứa bé vừa mất lúc hơn 15h vì bị xẹp phổi và bảo người nhà làm thủ tục đưa cháu về…
Rồi Mẹ chồng tôi vào, hai mẹ con nắm tay nhau, mẹ tôi khóc, tôi cũng khóc. Bên gia đình nhà tôi từ Bố mẹ đến các anh chị đều xuống. Mẹ đẻ tôi được phân công nhiệm vụ ở lại chăm tôi còn mọi người phải về để làm thủ tục chôn cất đứa bé…
Mẹ tôi động viên: Thôi cố lên con, đời người đàn bà khổ thế đấy. Việc đã như vậy rồi nghĩ ngợi cũng không làm gì được. Mày mà sụp ra đấy còn khổ con ạ…
Tôi nằm ở viện đến ngày hôm sau thì được cho về nhà. Tôi bảo mọi người cho tôi về căn nhà hai vợ chồng ở chứ không về quê chồng hay quê mẹ. Tôi không muốn gặp nhiều người lúc này và cũng không muốn gặp ai cả… chồng tôi ngay lập tức cũng đón chuyến may bay bay về gấp, anh về qua nhà sắp xếp xem mọi việc ổn thoả thế nào rồi mới về căn phòng mà hai vợ chồng đang ở.
Tạm thời Mẹ đẻ vẫn ở lại chăm tôi. Lúc chồng về tới nhà tôi oà ra khóc, anh cầm tay tôi và nói: mọi việc qua rồi, em không sao là tốt rồi đừng có khóc nhiều hại sức khỏe.
Mẹ ở với tôi một tuần sau khi tôi ổn thì bà cũng về và rồi Mẹ chồng xuống ở với chúng tôi 1 tuần tiếp theo…
Trước mặt mọi người tôi tỏ ra ổn vì không muốn mọi người phải suy nghĩ… sau khi chỉ còn lại hai vợ chồng trong căn nhà.. ngày chồng tôi đi làm thì chỉ có tôi một mình thì không ngày nào tôi không khóc cả…
Tôi định sau 1 tháng nghỉ sinh thì đi làm lại cho khuây khoả nhưng gần được 1 tháng bạn Trưởng phòng chỗ tôi làm việc gọi điện.
Ban đầu em hỏi thăm tình hình sức khoẻ của tôi, sau hỏi kế hoạch đi làm lại của tôi thế nào. Tôi nói định vài ngày nữa sẽ xin quay lại làm vì chị cũng thấy sức khỏe và mọi thứ ổn rồi.. Bạn trưởng phòng ban đầu khách sáo thì nói thôi tôi cứ nghỉ thêm đi, chưa cần đi làm vội đâu vì công ty cũng sắp xếp ổn rồi nhưng tôi nói ở nhà cũng chán thì bạn mới nói… thấy chị con cái cũng vất vả mà thực sự 1 năm qua mọi người cũng phải theo chị nhiều vì lúc chị nghỉ lại phải sắp xếp người làm thay nên các sếp bảo em thương lượng với chị như này xem có ổn không.
Chắc chắn thì 3-6 tháng nữa chị lại đi đặt tiếp và lại xin nghỉ. Đằng nào thì chị cũng phải ổn định con cái đã nên chị cứ làm tạm hoãn cái hợp đồng độ 1-2 năm. Sau khi sinh xong bất cứ lúc nào chị muốn đi làm lại công ty đều nhận, chỉ có điều lúc đó cần sắp xếp lại vị trí làm việc cho chị lại một chút. Chị thấy có được không?
Ừ, đúng là việc chạy chữa con cái nên chị cũng làm phiền đến mọi người và công ty nhiều. Vậy cứ như em nói đi…
Tôi biết lúc này có quay lại làm, rồi lại nghỉ làm thì cũng không tốt cho cả hai như công ty đã nhìn thấy trước.
Chỉ có điều lúc đó cũng có chút suy nghĩ và cảm nhận sự đào thải vào lúc này phũ phàng với mình quá… vừa mất con … giờ lại mất việc.
Tôi lại tiếp tục nghỉ ở nhà, tôi rơi vào tình trạng trầm cảm, ít nói và hay cáu bẳn… đôi khi chẳng vì lý do gì tôi cũng có thể gân cổ và đấu với anh ngay được… tôi thấy mình mệt mỏi và rơi vào bế tắc…
Rồi cái ý nghĩ điên rồ trong đầu của tôi nó càng ngày càng lớn… tôi muốn rời xa anh, tôi muốn trốn chạy đi đâu đó… tôi muốn đi đến nơi nào đó mà không ai biết tôi là ai cả… và Tôi một lần nữa lại muốn chạy trốn cuộc đời….Mọi người chờ phần 5 nhé…