Sống ẩn mình….
# HÀNH TRÌNH KIẾM TÌM CON YÊU (P5)
▸ ĐỌC TIẾP HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM CON P6
Sau 2 tháng biến cố xảy đến, Tôi càng ngày càng tiều tụy, tinh thần mọi thứ đều không tốt. Tôi cũng ít nói chuyện với anh, ít nói chuyện với cả bạn bè xung quanh. Mấy lời động viên hỏi han, rồi kể nể thêm chỉ làm tôi thấy mệt mỏi..
Không đi làm ở nhà mãi cũng chán, tôi lang thang trên mạng tình cờ nhìn thấy 1 nơi đang tuyển quản lý khu dự án resort ở Phú Quốc… tôi nộp đơn thử chơi, không nghĩ mình được hẹn phỏng vấn online… sau khi phỏng vấn họ đồng ý nhận tôi vào làm, chi trả toàn bộ chi phí máy bay đi lại, chỗ ở… tôi đàm phán mức lương 20tr/tháng… họ đồng ý và nói tháng đầu thử việc là 18tr/tháng. Với tôi thật sự lúc này tiền không quan trọng mà quan trọng tôi có chỗ ăn ngủ, làm việc thời gian trong ngày chứ không thể vào đó mà chơi không được.
Tôi chỉ có ý định làm tầm 2-3 tháng vì cũng có ý định nghỉ ngơi 6 tháng rồi đi làm IVF lại… nộp hồ sơ, gửi thông tin cho họ đặt vé.. tôi xin 1 tuần sắp xếp công việc và mọi thứ rồi sẽ bay vào…
2 hôm sau tôi mới nói chuyện với chồng về ý định muốn đi làm xa. Coi như em đi nghỉ dưỡng 1-2 tháng. Như vậy cũng tốt hơn cho cả hai đứa và cho tinh thần tôi lúc này. Tôi cũng nói mình tìm được công việc tạm trong đó, ngoài thời gian làm việc tôi muốn nghỉ ngơi cho riêng mình.
Tất nhiên là chẳng người chồng nào đồng ý cả. Anh không phản đối, không đồng ý chỉ nói “Tuỳ.. em thấy làm thế nào em thoải mái là được. Em cũng quyết định rồi thì hỏi anh cũng chỉ là thủ tục..” anh nói giọng cũng bực dọc. Nghĩ nói thế tôi tự biết ý mà sắp xếp … không ngờ tôi lại nói .. Cảm ơn anh đã ủng hộ và không phản đối…
Mấy ngày sau đó anh về nhà muộn hơn và không ăn cơm nhà. Khi về tới nhà còn có mùi rượu nhưng tôi cũng không đi sâu vào cảm giác của anh lúc này… anh ngủ riêng phòng. Tôi cũng không thắc mắc nói gì cả. Anh giận là đương nhiên rồi nhưng mình đã quyết thì cũng ít người cản được… tôi cũng là đứa khá cứng đầu…
Đến ngày bay, tôi chuẩn bị vali và đồ đạc. Tối về thấy đống vali anh cũng không nói gì chỉ hỏi: Em đã suy nghĩ kỹ chưa.. tôi nói lúc này tôi không nghĩ được gì cả, cũng không biết việc mình đi là đúng hay sai chỉ thấy mình thấy thoải mái hơn khi thoát ra được tình trạng lúc này…
Anh lại nói: thế thì tuỳ em…
Tôi hỏi: Sáng mai 10h em bay, anh đưa em ra sân bay được không?
Anh buỗng thõng: Chịu. Tự quyết thì cũng tự đi được..
Tôi cũng sớm biết được câu trả lời nhưng vẫn cứ hỏi vậy chỉ mang tính chất thông báo mai 10h em bay.
Sáng hôm sau anh dậy sớm, không nói gì và hằm hằm đi làm. Anh ra tới cửa đóng sập cửa mạnh một cái rất nặng nề… Tôi ở lại phía trong không nói gì và nước mắt cứ thế chảy… kệ vậy…
Tôi gọi xe taxi đón lúc 8h, trước khi ra sân bay tôi gọi cho Bố Mẹ đẻ thông báo việc mình đi làm trong Phú Quốc vài tháng.
Rồi tôi gọi Mẹ chồng. Mẹ tôi hớt hải hỏi: thế con đi làm thế thì chồng con có biết không?
Tôi trả lời: có mẹ ạ. Con cũng nói qua với anh ấy và thực sự lúc này con muốn được yên tĩnh một mình thời gian. Con biết mọi người sẽ cho nó là hành động vớ vẩn và điên rồ nhưng nếu còn tiếp tục như này con nghĩ mọi người sẽ mất con lúc nào cũng không hay… ( không biết mẹ chồng có hiểu ý tôi nói lúc này không… hay lại nghĩ nó là cái gì mà nhà mình sợ mất.. nhưng tôi cũng kệ..)
Tôi bảo mẹ ở nhà giữ gìn, không cần suy nghĩ gì nhiều cả. Tôi đủ lớn để biết mình nên và không nên làm gì. Rồi tôi cúp máy..
Tôi gọi thêm cho bà chị mua tạm cho tôi 1 chiếc điện thoại, và 1 cái sim. Hẹn tầm 9h gặp ở sân bay. Tôi hẹn chính xác chỗ gặp vì nói không mang theo điện thoại nên sẽ không liên lạc được…
Taxi tới.. tôi bảo anh ta chờ sau đó tắt máy điện thoại và để lại trước cái bàn tivi…
Ra đến sân bay, tôi lấy điện thoại và sim mới. Lưu số cần liên lạc trong Phú Quốc.. tôi nói chuyện với bà chị một lúc, chỉ nói mình vào đó công tác một thời gian… 9h15 làm thủ tục vào trong, tôi vẫn ngoảnh lại nhìn quanh sân bay như nhìn một hình bóng … chẳng thấy ai cả.. tôi làm thủ tục xong xuôi và đi thẳng vào phía trong… bước lên máy bay… tôi cụp cái mũ xuống mặt và ngủ 1 mạch cho tới khi máy bay hạ cánh…
Vào Phú Quốc - Tôi gặp My, cô gái có thân hình hơi béo và to tròn. Em khá thân thiện, nói giọng miền nam rất dễ thương. Em đón và đưa tôi về khách sạn nơi tôi nghỉ. Hôm tôi bay là sáng Thứ 6. Tôi muốn dành 2 ngày thứ 7, chủ nhật nghỉ ngơi đã rồi mới bắt đầu công việc mới..
My dẫn tôi đi quanh khu resort… chà.. nơi này đẹp quá… đi vài bước chân là ra tới biển.. cảm giác thích thật.
Buổi chiều tôi và My bàn bạc qua vài công việc và hẹn bắt đầu vào sáng thứ 2.
Tôi dành ngày thứ 7 và chủ nhật đặt tour du lịch khắp Phú Quốc. Có đứa em trước kia là học trò cũ của tôi đang làm hướng dẫn viên du lịch trong đó nên cô bé sắp xếp mọi thứ và đưa tôi đi chơi….
À hú… wow… cảm giác thật sảng khoái… tôi thả lỏng tâm trí, bỏ mặc tất cả lại phía sau tận hưởng cái nắng, cái gió, cái thoải mái ở chuyến đi..
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ?… bao lâu rồi… bao lâu rồi tôi sống quên mất bản thân mình? Bao lâu rồi tôi cứ chạy đi tìm những thứ làm tôi đau khổ… bao lâu rồi tôi chưa được tận hưởng và sống những ngày tháng thực sự sống?? Tôi tự hỏi chả nhẽ cả đời này mình sinh ra chỉ để khóc lóc và chịu hết nỗi đau này đến nỗi đau khác ập đến ư… tôi thả lỏng và buông bỏ tất cả..
Kệ đi,, kệ mọi người đang lo cho mình, kệ mọi người đang thương hại cho mình, kệ mọi người đang lo lắng cho mình, đang oán trách mình, đang suy nghĩ đủ điều về mình… kệ đi…tôi sống những ngày thực sự muốn được sống có được không??
Cô học trò thấy tôi hạnh phúc , cười nói vui vẻ nên cô vui lắm. Nàng đưa tôi đi tắm bùn, đi lặn biển ngắm san hô, đi câu cá, đi tắm biển, đi ăn đêm, đi uống cà phê và ngắm toàn cảnh Phú Quốc về đêm, đi chợ cá.. và đi chơi rất nhiều trò ở Phú Quốc.. tâm trí tôi hoàn toàn thả lỏng và quên mọi thứ xung quanh mình…
Sau hai ngày đi chơi thoải mái.. sáng thứ 2 thức dậy sớm, tôi tắm gội, mặc 1 bộ vest rất chỉnh chu và bước đi làm.. công ty này khá lớn và quy mô cũng khá rộng.
Tôi đảm nhận vị trí quản lý tại một khu resort chưa vận hành. Nhiệm vụ của tôi là tuyển nhân viên cho khu resort như nhân công dọn dẹp cho toàn bộ khu resort, tuyển lễ tân, nhân viên pha chế, đầu bếp…
Những thứ này cũng không xa lạ với tôi vì trước đó tôi làm việc cho cty suất ăn Hàng không nội Bài vị trí chuyên viên nhân sự nên việc tuyển dụng và đào tạo nhân viên với tôi cũng đơn giản.
Chị Giám đốc và My - trợ lý giám đốc khá hài lòng vì sự nhanh nhẹn và làm việc nhiệt tình cởi mở của tôi… ban ngày tôi đi làm 5 giờ về tôi sẽ thay đồ và chạy ngay ra bãi biển… tôi thích nhất giây phút này.. tôi thích nhất được thả mình dưới biển… lờ đờ trôi và để những con sóng tự đánh mình vào bờ..
Bơi chán tôi lên cái võng treo lơ lửng ở bãi biển nằm và ngắm hoàng hôn, tôi chợp mắt lúc nào không hay… ngủ một mạch lúc tỉnh dậy trời tối om, chỉ le lói chút ánh sáng của khu resort… nhìn điện thoại 8h tối.. giờ này các nhân viên ăn cơm hết rồi… tôi lếch thếch đi về phòng, tắm giặt và đi ăn tạm bát phở…
Lúc làm việc tôi khá hoà đồng với mọi người, nhưng khi tan làm hầu như tôi không nói chuyện với ai cả.
Tôi được sắp xếp ở cùng phòng với My - cô khá bận nên hầu như hai chị em cũng chỉ có khoảng thời gian ngủ nói chuyện qua loa mỗi hôm ít rồi đi ngủ…
Khoảng 2 tuần sau khi ổn định mọi thứ, tôi mới bắt đầu mở lại FB và zalo số cũ.. hơ hơ.. chả có ai nhắn tin, chả có ai gọi mình cả… may quá… mình cũng đang muốn được lãng quên
Bắt đầu gọi điện về cho Bố Mẹ… Bố Mẹ thì quá hiểu tính và bản lĩnh của tôi rồi nên chỉ hỏi vào trong đó thế nào, công việc và cuộc sống ra sao… tôi khoe nơi làm việc đẹp, CV cũng thú vị. Mọi thứ thích… ổn ổn đón Bố Mẹ vào đây chơi.. Bố Mẹ tôi liền quát… thôi .. thôi.. chơi với bời gì… nghỉ ngơi thoải mái xong liệu thu xếp mà về. Thằng Tài nó lo cho mày lắm đấy… nó nói gọi cho mày không được về thấy tắt máy để ở nhà.. không biết vào đó thế nào mà không thèm liên lạc.. nó cũng tức mày lắm…
Nghe đến đây là tôi muốn né rồi…vâng vâng, con biết rồi.. thôi con bận thế Bố Mẹ nhé con liên lạc sau…
Tôi lại gọi điện về cho Mẹ chồng.. đầu dây bên kia bà chỉ khóc.. hix bà nói thương tôi thân gái một mình, nghĩ cái cảnh con dâu nước mắt kéo va li ra khỏi nhà mà không nói được với ai là đã thấy khổ lắm rồi… ở trong đó nguôi ngoai mọi thứ thì về sớm .. có vợ… có chồng vẫn hơn chứ con…
Ôi gọi cho Bố Mẹ đẻ thì không khóc. Gọi cho Mẹ chồng thì tôi khóc như mưa. Thương bà mất chồng sớm, cô con gái thì đã yên bề gia thất có mỗi thằng con trai bây giờ cô con dâu lại thế này…. Nghĩ thôi đã thấy mình có lỗi với tổ tông nhà chồng, với chồng và mẹ chồng nhiều quá rồi…
Tôi không gọi điện cho anh, chỉ lén vào Fb xem anh dạo này ra sao… chỉ thấy mỗi cái video quay trực tiếp khoe cái đầu trọc lóc… hừ… chán đời quá đi cạo trọc đầu hay vui quá mà đi cạo trọc đầu không biết nữa… nhìn rõ ngứa mắt… trông rõ ghét… lại không cả thèm nhắn cho mình cái tin… nghĩ thế tôi tức đóng sập máy 1 cái….
Khoảng 3 tuần sau đó anh nhắn cho tôi 1 cái tin trên FB… thế ở trong đó bao giờ thì định về… tôi trả lời: Tôi không biết, thích thì về sớm… không thích thì ở lại… nghe thấy tôi nói ngang thế anh nói với giọng bực bội… thế nào là thích… thế nào là không thích… thế cô đang coi tôi là cái gì… tôi trả lời cộc lốc: coi là chồng chứ là cái gì…
Bên kia không nói gì hạ giọng: 30/4 có được nghỉ không hay vẫn phải làm…
Hơ hơ… cũng quan tâm mình rồi đấy… tôi bảo chắc được nghỉ… sao?
Nghỉ thì về chứ ở trong đó làm cái gì mà sao với cả trăng?
Tôi được đà dụ: hay anh vào đây chơi với em đi, xem công việc và em sống thế nào..
Bên kia trả lời: chịu… tự đi .. tự về.. đây không rảnh và không có tiền đi chơi… nghèo lắm…
Liệu sắp xếp mà về, Mẹ lo cho em lắm đấy… về xong muốn đi đến bao giờ thì đi…
Tôi bảo: Nếu em về anh đón em nhé…
Bên kia trả lời: tự bắt taxi mà về không ai đón được.
Thế thôi em không về nữa. Làm tầm 2-3 tháng sau em về..
bên kia: Về đi.. khác có người đón.. không phải lo….
Thế là 30/4 tôi cũng đặt vé máy bay về nhà. Về tới sân bay Nội Bài là 10h tối vì làm xong việc tôi mới ra sân bay về được. Tôi nhắn tin anh đón tôi chưa?
Đang ở dưới sân.. ra đi…
Tôi leo lên xe, anh không nói gì, tôi cũng không nói gì… cứ thế anh đi một mạch về quê… lúc xuống xe phải đi bộ 1 đoạn vì đường chật xe không đi vào được nên phải gửi ngoài nhà Bác… tôi kéo cái vali lếch thếch theo sau, còn anh xuống xe thì đi thẳng một mạch không thèm chờ.. đi một đoạn khuất không thấy chồng tôi đâu nữa.. trời thì tối… tôi thì sợ ma… nên co giò kéo cái vali chạy đuổi theo. Đuổi được gần đến nhà tôi thở hồng hộc… hừ.. rõ ràng là chơi khăm nhau…
Mẹ tôi ngủ rồi nên hai đứa đi vào nhà và cứ thế nên giường ngủ… lúc nằm ngủ anh khoanh hai tay trước ngực và ngoảnh đít vào tôi… tôi cũng ngoảnh mông lại… một lúc sau thì tôi chủ động quay người lại và ôm anh từ phía sau và cứ thế chìm vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau tôi dậy sớm… tôi rất sợ sáng ra gặp Mẹ chồng sẽ bị ăn chửi nhưng tôi thấy Mẹ đã nấu cơm xong, trên bếp ga đang hầm nồi ga với đỗ tương.. món mà tôi thích ăn nhất.. mẹ không nói gì chỉ bảo… đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm… cả đêm đi về mệt rồi… Tôi ít ở với Mẹ chồng, chỉ thứ 7, chủ nhật là hai vợ chồng về chơi. Bà chưa muốn xuống ở cùng chúng tôi vì bảo bao giờ có cháu mới xuống giờ xuống chỉ làm gánh nặng thêm cho các con.
Mẹ chồng tôi thực sự là người Mẹ tốt, hy sinh cả tuổi xuân ở vậy nuôi hai con khôn lớn. Bố tôi mất khi Bà mới 40 tuổi hơn.. quá trẻ cho đời một người đàn bà…
Tôi ở nhà thêm được 1 ngày thì bay lại vào Phú Quốc vì công việc trong đó còn giang dở… Nhưng lần này là đi để trở về và lại cùng nhau chiến đấu những ngày gian khổ trên hành trình tìm đứa con thân yêu…. ( chờ phần 6 nhé mọi người)